Câu chuyện 19


SGS Puttugam


Tác giả: Denise Mala Balroop (Đăng ngày 18-08-2012)


Cuộc hành trình tâm linh của tôi bắt đầu khi người bạn của tôi, Anthony Alphonse, và tôi bắt đầu đào sâu hơn vào lĩnh vực tâm linh. Cuộc tìm kiếm này đôi khi đã đưa chúng tôi ra ngoài giới hạn của tôn giáo Cơ Đốc truyền thống mà chúng tôi từng biết. Trong hành trình tìm kiếm của mình, anh ấy cảm thấy không thể tìm thấy tâm linh đích thực ở đây. Rồi một ngày nọ, anh ấy bất ngờ nói với tôi: “Tôi sẽ đi Ấn Độ.” Anh ấy đã dành chín tháng tại Ashram của Sathya Sai Baba. Nhưng ngay cả ở đó, anh ấy vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Sau khi nghe nói về một vị thánh sống đang ở Mysore, anh đã rời nơi đó để đến Mysore, nơi anh gặp Sri Ganapathi Sachchidananda Swamiji.


Khi đến thăm Ashram ở Mysore, anh ấy kết bạn với một tín đồ khác, ông Raja Ram Naidu, người đã hỏi: “Sao anh không mời Sri Swamiji đến Trinidad?” Anh ấy đã đến gặp Sri Swamiji với đề nghị này và Ngài trả lời: “Được, ta sẽ đến, con có thể sắp xếp chứ?”


Sau khi trở về, anh ấy đã liên hệ với bốn đến năm người quen, để cùng nhau góp tiền chuẩn bị đón tiếp vị Swami trẻ tuổi người Ấn Độ muốn đến Trinidad. Anh ấy hỏi tôi: “Bạn có thể giúp việc này không?” Tôi đáp: “Có, chắc chắn rồi.” Điều kỳ lạ là, dù tôi không phải là một tín đồ Hindu – ít nhất là không thực hành – nhưng tôi lại muốn giúp đỡ. Tổ tiên tôi là người Hindu, nhưng cha tôi đã cải đạo sang Cơ Đốc giáo vì vào thời đó, nếu ai muốn có việc làm thì phải cải đạo. Dù sao đi nữa, một vài người chúng tôi đã góp tiền lại và Sri Swamiji đã đến.

Vào ngày 14 tháng 8 năm 1976, Sri Swamiji đã đến Trinidad lần đầu tiên chỉ trong hai ngày. Ban đầu tôi cảm thấy Ngài chỉ là một người bình thường khác, nhưng không hiểu sao sáng hôm sau, vào lúc 7 giờ sáng, tôi đã có mặt tại nhà bác sĩ Chandool, gõ cửa cổng và nói: “Tôi muốn gặp Swamiji.” Bác sĩ Chandool (một người tôi chưa từng quen biết) bước ra và nói: “Tôi xin lỗi, bây giờ quá sớm rồi; anh nên đến văn phòng thị trưởng ở Port of Spain, nơi Ngài sẽ tới trong chốc lát, ở đó anh có thể gặp được Ngài.” Vậy là tôi đến văn phòng thị trưởng, nơi tôi nhìn thấy Ngài nhưng không gặp trực tiếp được. Ngài có bộ râu dài và mặc những bộ y phục lạ lẫm – điều mà tôi chưa từng quen thuộc.


Tôi biết được rằng Ngài sẽ ghé thăm đền thờ St. James trong ngày hôm đó, nên theo linh cảm, tôi đã đến đó. Người bạn của tôi, Anthony Alphonse, nhìn thấy tôi ở cổng và gọi tôi: “Chào David! Lại đây, tôi muốn giới thiệu anh với Swamiji.” Cùng lúc đó, Sri Swamiji cũng nhìn thấy tôi. Ngài bước tới, đưa tay ra và chúng tôi bắt tay nhau. Đột nhiên tôi như rơi vào trạng thái mơ màng. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi thấy mình bắt đầu lùi lại khỏi Ngài. Một cảm giác lạ lẫm tràn đến, rồi tôi thấy Swamiji chạm tay vào lan can và làm hiện ra một vật gì đó, Ngài trao nó cho Alphonse.


Tôi chỉ đứng đó nhìn Ngài khi Ngài quan sát khắp nơi. Ngài ngắm nhìn các tượng thờ và mọi thứ xung quanh mà không nói gì với ai. Tôi trở về nhà và ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Trong một khải tượng rõ ràng, tôi thấy từ “AVADOOTA.” Vì không biết nghĩa của từ đó nên tôi cảm thấy rất khó hiểu.


Ngày hôm sau có một buổi satsangha và tôi đã tham dự, ngồi ở hàng ghế sau. Trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại: “Tôi không theo Ngài đâu, tôi chỉ đến để quan sát.” Tôi tò mò ngồi ở phía sau, nhìn về phía trước. Rồi Ngài bắt đầu hát, tôi nghĩ đó là một bài bhajan về Rama.


Đột nhiên tôi cảm thấy như có kiến bò cắn dọc sống lưng. Cảm giác đó khiến tôi cử động không kiểm soát và tôi cảm thấy rất xấu hổ, vì mọi người xung quanh đều ngồi yên. “Chuyện gì đang xảy ra với mình thế này?” Sau buổi satsangha, cảm giác đó dịu xuống và tôi cảm thấy khá hơn.


Ngồi cạnh tôi là một vũ công rất nổi tiếng – Krishna Persad – người đã dành nhiều năm trình diễn nghệ thuật múa ở Trinidad. Swamiji gọi ông ấy: “Lại đây.” Ngài làm hiện ra một vật gì đó và trao cho ông, rồi nói: “Đừng cho ai thấy.” Vì tôi ngồi kế bên nên rất tò mò muốn biết đó là gì, nhưng ông ấy chỉ giữ vật đó trong tay và không để ai thấy.


Sau đó, mọi người đứng lên di chuyển xung quanh, nhưng Swamiji vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Cuối cùng Ngài nói, không phải bằng tiếng Anh, hỏi rằng có ai muốn gặp Ngài không. Bác sĩ Chandool hỏi: “Còn ai muốn gặp Swamiji không?” Tôi đứng dậy và bước đến gần Ngài. Trong lòng tôi cứ nói thầm: “Tôi không quan tâm đến việc đi theo Ngài, tôi chỉ muốn được Ngài ban phước.” Ngài trao cho tôi một đóa hoa và nói: “Gọi tên Ta, hãy xưng danh Ta.” Đó là lần gặp đầu tiên của chúng tôi.



Kể từ lần gặp đầu tiên đó, cuộc đời tôi đã thay đổi, bởi vì vào thời điểm đó, tôi vẫn còn ăn thịt, uống rượu và tham gia vào các mối quan hệ xã hội. Tuy nhiên, chỉ sau sáu tháng, tôi bắt đầu cảm thấy không còn hứng thú với những thứ đó nữa, và tôi mong muốn được gặp lại Ngài. Tôi cứ nghĩ về Ngài mãi mà không hiểu vì sao. “Cảm giác lôi kéo kỳ lạ này là gì vậy?” Tôi cần phải tìm hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Vì thế, tôi bắt đầu tham dự các buổi satsangha để xem mọi thứ là như thế nào. Tôi không hiểu gì cả; satsangha là gì? bhajan là gì?


Thời đó, chúng tôi không có bức ảnh nào của Ngài, chỉ có một cuốn băng nhạc duy nhất. Chúng tôi cứ bật cuốn băng đó đi bật lại trong các buổi satsangha. Radha Krishna, nay là Swami Manasa Datta, cũng có hát trong cuốn băng đó, và chính nó đã truyền cảm hứng cho chúng tôi. Làm sao mà như vậy được? Tôi đã viết thư cho Sri Swamiji, cầu xin được gần Ngài hơn. Trong một lá thư hồi âm, Ngài viết: “Ta gần con hơn cả xương thịt của chính con; hãy biết điều đó là sự thật!” Câu nói này rõ ràng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, và đến tận bây giờ tôi vẫn còn tự hỏi, “Ngài có ý gì khi nói như vậy?” Cảm hứng nằm ở thông điệp đó là gì?


Khi tìm hiểu về Guru Tattva (Chân lý về vị Thầy tâm linh), tôi được biết rằng Guru có mặt khắp nơi và hiện diện trong mọi vật. Nếu bạn nói chuyện với một cuốn sách với lòng tin rằng Guru ở trong đó, thì Guru thực sự sẽ hiện diện ở đó.


Guru hiện diện trong mọi thứ, và vì vậy, Guru Tattva đang trở nên rõ ràng hơn với tôi. Bám chặt vào lời dạy của Guru truyền cảm hứng cho tôi mỗi ngày. Ví dụ, Ngài từng nói với tôi: “Ta sẽ làm cho con trở nên tĩnh lặng,” và mỗi ngày trôi qua, tôi càng cảm nhận được điều đó. Ngài cũng từng nói: “Một ngày nào đó, con sẽ thấy Swamiji ở khắp mọi nơi,” và dần dần trải nghiệm đó đang hình thành. Bây giờ, những lời ấy luôn ở trong tâm trí tôi, trong đầu tôi, và tôi nắm giữ chúng như một sợi dây đang kéo tôi về phía Guru.


Sau lần gặp đầu tiên với Sri Swamiji, chúng tôi đã có thời gian tu học với Babaji tại Trung tâm Om Tat Sat từ năm 1977 đến 1980. Ngài đã huấn luyện chúng tôi cách để sống cùng Guru – không suy nghĩ tiêu cực, cần phải làm gì, và cách hành xử đúng đắn ra sao. Những lời dạy này đã giúp chúng tôi rất nhiều, để rồi khi gặp lại Sri Swamiji tại Hoa Kỳ, chúng tôi có cơ hội được phục vụ Ngài – hoàn toàn nhờ Ân huệ của Ngài mà thôi. Những lời dạy và rèn luyện ấy sẽ luôn theo tôi đến hết cuộc đời, bởi nếu không có chúng, có lẽ chúng tôi đã phải chật vật nhiều hơn nữa. Nhờ sự huấn luyện đó, chúng tôi có được cái nhìn sâu sắc hơn về cách phục vụ Guru.


Một vài cơ hội phục vụ mà chúng tôi được nhận bao gồm việc xuất bản nhiều sách, tờ rơi và tài liệu. Trong những năm đầu, gần như không có tài liệu nào dành cho các đệ tử phương Tây nói tiếng Anh. Chúng tôi bắt đầu với cuốn “Bốn mươi hai câu chuyện” nhân dịp sinh nhật lần thứ 42 của Swamiji. Đó là một tập hợp các truyện ngắn chứa đựng đạo lý do chính Swamiji kể. Sau đó là cuốn “Follow the Master” (Theo chân Bậc Thầy) – một cẩm nang dành cho người mới bắt đầu. Chúng tôi cũng phiên dịch các bài viết từ tạp chí Bhakti Mala nhờ vào sự huấn luyện mà chúng tôi nhận được từ Babaji.

Nhờ có sự huấn luyện đó, chúng tôi đã có thể cùng nhau hoàn thành quyển sách ấy.

Nhờ Ân huệ của Guru, chúng tôi đã thực hiện “Dattatreya: The Absolute”, tiếp theo là “Datta Ananda” – một cuốn sách về các bài bhajan của Datta, được chuyển thể thành thơ. Sri Swamiji nói rằng đó là một nỗ lực tốt. Trong suốt những năm sau đó, chúng tôi tiếp tục thực hiện những công trình nhỏ hơn để lan truyền lời dạy của Ngài và giúp mọi người hiểu được sứ mệnh của Ngài.


Chúng tôi cũng tham gia rất nhiều vào công việc Quan hệ Công chúng để đưa Sri Swamiji đến với đất nước này. Một trong những tổ chức Hindu lớn đã từng bức hại bất kỳ vị Swami nào đến đất nước này bằng cách từ chối cấp phép nhập cảnh, và Sri Swamiji cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của nhiều người khác, chúng tôi đã có thể phụng sự, hỗ trợ tổ chức các chuyến đi của Sri Swamiji vào các năm 1984, 1986, 1988 và sau đó.


Chúng tôi đã học được ba điều sâu sắc và không thể phai mờ từ khi ở bên Ngài: niềm tin tuyệt đối, tình yêu tuyệt đối và sự vâng lời tuyệt đối. Chỉ cần làm theo lời Ngài. Có lần, khi gia đình tôi gặp rắc rối với đại gia đình, Ngài nói: “Nếu Swamiji bảo cắt cổ mình thì con cứ làm theo.” Ngài luôn dạy chúng tôi những bài học nhỏ như thế. Ngài sẽ nói điều gì đó để truyền cảm hứng cho bạn hoặc để khơi dậy một điều gì đó bên trong bạn. Đó là cách của Ngài – thay đổi bạn, phát triển bạn.


Tôi nhớ một lần chúng tôi đã đưa Sri Swamiji đến nhà cha mẹ của Mala. Sau chương trình, chúng tôi đưa Ngài về nơi nghỉ ở Arima. Lúc đó đã quá nửa đêm và chúng tôi chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, Ngài nói: “Đừng đi, hãy ở lại đây đêm nay.” Tôi trả lời: “Không sao đâu Swamiji, chúng con sẽ về.” Ngài nói: “Nếu con đi thì Swamiji sẽ đi cùng con. Ở lại đây đi!” Thế là chúng tôi ở lại. Nếu chúng tôi đã đi, có lẽ đã xảy ra một tai nạn nào đó mà Ngài đã nhìn thấy – chúng tôi không biết – nhưng điều quan trọng là phải làm theo lời Ngài. Cứ như vậy, chúng tôi vâng lời.


Sau khi Ngài tổ chức hôn lễ cho chúng tôi, chúng tôi nói rằng mình muốn có con và Ngài bảo cứ tiến hành, mọi thứ sẽ theo đúng ý Ngài. Ba đứa con trai – Datta, Srichitta và Mukta – thực sự là con của Ngài. Điều đó tự thân đã là một phép màu. Vì vậy, chúng tôi đang cố gắng sống cuộc đời mà Ngài mong muốn; chúng tôi đang phụng sự; phụng sự cho sứ mệnh của Ngài. Tất nhiên, chúng tôi cần có nhiều kỷ luật hơn và vẫn còn một chặng đường dài phía trước...


Những năm đầu là thời gian phát triển một tổ chức, tìm kiếm những linh hồn tốt lành và con đường của chúng tôi trong sứ mệnh đó là tiếp cận với người khác. Vào năm 1984, tôi tham gia lớp học Hindi tại Ủy ban Cao ủy Ấn Độ, nơi tôi gặp Tiến sĩ Ralph Sieupersad và Siewnarine Singh Sharma – hai người đóng vai trò then chốt trong việc phát triển ashram tại đây. Bất cứ nơi nào có thể, tôi đều giới thiệu về Sri Swamiji thông qua các tác phẩm và âm nhạc của Ngài. Tôi cũng tham gia trại Seva Sangh ở Đền Beaucaro tại miền Trung Trinidad, nơi nhiều tín đồ sau đó đã tham dự Trại Kriya Yoga ở làng Palmyra. Từ khóa học Kriya Yoga đó, một số người hiện đã trở thành những tín đồ kỳ cựu của Sri Swamiji như: Pt. Boloji Ramnarine, Gyan Ramlogan, Satish Ramroop, Ramrangi Ragoonanan và Krishna Maharaj.


Năm 1986 là một năm quan trọng trong sự phát triển sứ mệnh của Sri Swamiji tại Trinidad và Tobago. Một ngày nọ khi đang lái xe đến một chương trình, Sri Swamiji hỏi tôi trực tiếp: “Chúng ta nên gọi tổ chức này là gì?” Tôi trả lời rằng chúng ta nên gọi là Trung tâm Yoga Dattatreya, vì Ngài đang nhấn mạnh rất nhiều vào việc truyền bá Prabhu Datta và trước đó chúng tôi đã thử cái tên ‘Gyana Bodha Sabha’ nhưng không thành công. Ngay lập tức, Ngài nói: “Tốt! Như vậy là được.” Và đó là cách tổ chức được hình thành.


Đây là kinh nghiệm của tôi – đi khắp nơi cùng Ngài và tìm kiếm những người chủ chốt để hình thành tổ chức. Chúng tôi cũng thực hiện Quan hệ Công chúng với truyền thông, thông qua các bài viết và tờ rơi trên báo, đài phát thanh và truyền hình khắp cả nước, kể cho mọi người nghe về Sri Swamiji – Ngài làm gì và cần có thái độ ra sao khi tiếp cận với Ngài. Đó là công việc của những năm đầu. Người dân vô cùng ấn tượng bởi vị Guru này: cách Ngài hát bhajan, các thực hành đa dạng, các buổi Kriya Yoga, sự gần gũi cá nhân, cách Ngài đứng trò chuyện với bạn – Ngài biết chính xác phải nói gì để chạm đến từng người và để nói với cả đám đông.


Sự đào tạo và kinh nghiệm ban đầu với Sri Swamiji đã có ảnh hưởng sâu sắc đến tính cách của tôi. Phụng sự Sadguru của tôi trong những năm đầu là như thế – đưa thật nhiều người đến với Ngài, giúp tổ chức các chương trình của Ngài, dù Ngài có mặt hay không. Tôi đã trở thành chiếc cầu nối để các tín đồ đến gặp Ngài.


Trong giai đoạn 1986–1990, tổ chức thật sự được thành lập. Nó phát triển ở khu vực miền Trung, chủ yếu ở Chaguanas và làng Carapichaima. Tại đây, Ngài lập nên ủy ban điều hành đầu tiên. Ngài yêu cầu tôi lập một danh sách những người nên có mặt trong ủy ban. Khi tôi trình danh sách, Ngài chọn mười một người trong số mười hai người được đề cử.


Trong một trong những chuyến đi đầu tiên đến Trinidad, Sri Swamiji kể cho chúng tôi về một dòng sông thiêng nổi tiếng được nhắc đến trong Brahma Purana là Sararipo Nadi. Chúng tôi đưa Ngài đến một con suối nhỏ chảy từ dãy núi Aripo – Ngài xác nhận đó là dòng sông ấy, nhưng không phải vị trí cụ thể mà Ngài đang tìm.


Năm 1988, Ngài đưa chúng tôi đi một chuyến xe thiêng lên cao hơn trong núi, dừng lại hai lần và cuối cùng xác định một địa điểm, nơi Ngài nói: “Chính là chỗ này.” Chúng tôi băng qua khu rừng, xuống một con đường lầy lội, đến chỗ hiện nay nơi hai con sông giao nhau. Tại đó, Ngài thực hiện lễ cúng và ban phước lành cho mọi người. Ngài nói rằng ở khu vực này, tất cả các Rishi và Muni đều đang ngồi quanh đây và đó là một nơi rất linh thiêng đối với Thượng Đế Dattatreya. Ngài đã phát triển Aripo với sự giúp đỡ từ gia đình Saroop, Anthony Ramnarine và Deo. Những ngày đầu, chúng tôi chặt nhiều cây và lập Guru Paduka trên một tảng đá giữa sông. Sau đó, các trung tâm được thành lập ở Princes Town qua gia đình Ramdath, và ở Penal qua gia đình Saroop. Với tôi, họ đều đang làm những việc phụng sự tốt cho Sri Swamiji và cho chính họ.


Trong những năm đầu ấy, Sri Swamiji rất nhấn mạnh việc tìm kiếm “một vài linh hồn xưa.” Ngài cũng nói rằng Ngài làm việc “chậm rãi, từ từ.” Với người làm chủ thời gian, thì không có gì phải vội. Sau này, chúng tôi nhận ra rằng tất cả những người mà Sri Swamiji gần gũi đều đã có liên kết với Ngài từ kiếp trước. Không có gì nghi ngờ về điều đó, bởi vì sau khi đi cùng Sri Swamiji ở trong nước và nước ngoài, mỗi khi Ngài chỉ vào một người và nói: “Con kia, đứng lên!” thì người đó sẽ đáp: “Swamiji, con đang theo Dattatreya,” hoặc Sripada Srivallabha, hoặc Narasimha Saraswati, hoặc một Datta Avadhoota nào đó – một hình thái của Dattatreya. Từ đó, Sri Swamiji có thể ngay lập tức nhận ra họ và tạo mối liên kết.


Tôi không nghi ngờ gì rằng Sri Swamiji chính là hóa thân (Avatar) của Thượng Đế Dattatreya, đến để nâng đỡ những linh hồn đã lạc lối – những người đã từng liên kết với Ngài trong quá khứ, dù là với tư cách Sripada Srivallabha, Narasimha Saraswati, Tembe Maharaj hay bất kỳ Datta Avadhoota nào, hoặc hình thái Navanatha của Dattatreya. Ngài tìm thấy họ, kết nối với họ và đưa họ đến điểm mà họ có thể đạt được trong kiếp sống này. Đó là sự trưởng thành tâm linh. Và tôi đã chứng kiến, vào một thời điểm nào đó, có những người rời đi – thậm chí cả những chàng trai trong ashram tưởng chừng như rất gần gũi – đột nhiên bạn thấy họ rời đi.

Tuy nhiên, Sri Swamiji không hề bối rối. Thời gian của họ đã đến. Rất rõ ràng rằng thời gian ở bên Ngài của họ đã kết thúc vào lúc đó và họ rời đi. Vì vậy, con đường tâm linh này, hành trình này, là khác nhau với mỗi con người, và chúng ta thật may mắn khi có cơ hội được ở gần Ngài, bởi vì có những người từng rất gần gũi với Ngài mà vẫn không nhận ra Ngài là ai. Ngay cả con cái của tôi cũng đã có cơ hội rất gần với Ngài, và đôi khi chúng tôi lo sợ rằng chúng không thật sự hiểu được mình đang ở gần ai, vì cơ hội đó đến từ phước báu tích lũy từ kiếp trước. Nhưng khi chúng lớn lên, sự hiểu biết và lòng biết ơn sẽ phát triển nhờ vào Ân huệ của Ngài – tôi tin chắc điều đó.


Đó là thiện nghiệp của chúng, nhưng nếu chúng không tận dụng, không phát triển điều đó, thì vào một thời điểm nào đó chúng sẽ đánh mất. Chúng ta phải nhận thức được điều đó; chúng cần biết rằng được ở bên Guru không phải là điều kéo dài mãi mãi. Ân huệ đó có thể bị mất đi trong một khoảnh khắc. Đây là quá trình khuấy động nghiệp (giống như khuấy biển để mang ra những điều tốt đẹp) và xây dựng số dư tài khoản nghiệp của chính mình.


Có một Guru giúp tôi vững vàng vì Ngài đã ban cho tôi một câu thần chú. Việc trì tụng liên tục giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu có giai đoạn nào đó, bạn cảm thấy mình đang tụt dốc, thì đó chỉ là do một thời kỳ nghiệp xấu, và nếu bạn có câu thần chú của Guru, điều đó sẽ giữ bạn không bị chìm. Nếu bạn không tiếp nhận nó, bạn sẽ chìm. Câu thần chú đó chính là điều giúp bạn nổi. Đó là lý do tại sao Sri Swamiji đã ban cho chúng tôi rất nhiều câu thần chú như Datta Stavam, Om Aim Hreem Shreem, Om Namo Hanumate Namaha và nhiều câu khác phù hợp với thời đại thay đổi. Một khi chúng ta tụng câu thần chú thích hợp, thì năng lượng của Ngài sẽ giữ chúng ta không bị cuốn trôi. Rất nhiều người trên khắp thế giới đã được truyền năng lượng tập thể thông qua những câu thần chú này. Sức mạnh của vị Thầy Datta thật lớn lao.


Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến 1990, tôi đã có may mắn được đi ra nước ngoài vào kỳ nghỉ hè cùng Sri Swamiji và các thành viên trong đoàn hành hương đến Mỹ, Guadeloupe, Anh, Đức, Thụy Sĩ, Pháp, Venezuela và Brazil. Tất cả những chuyến đi đó là cơ hội để phụng sự Ngài về thể chất và nhận được ân phước của Ngài – tất cả đều là nhờ Ân huệ của Ngài. Jai Guru Datta.


Tôi lần đầu biết đến Đức Thánh, Sri Ganapathy Sachchidananda Swamiji vào năm 1977, qua chồng tôi, mặc dù lúc đó chúng tôi chưa kết hôn. Anh ấy nói rằng cách đó khoảng sáu tháng, anh đã gặp một người khiến anh rất kính phục, và anh thấy mình không ngừng nghĩ về người ấy.


Tôi không phải là người theo đạo Hindu, cũng chẳng biết gì về các vị Swami hay satsangha (tụng niệm và chia sẻ giáo lý). Thật ra, tôi chỉ biết một chút về thực hành của đạo Hindu qua một khóa học tại đại học về Ấn giáo. Dù sao thì Mukunda có hỏi tôi rằng tôi có muốn đi tham dự một buổi satsangha không, giải thích rằng đó giống như một buổi cầu nguyện với hát tụng. Tôi nói “Được,” và chúng tôi đến nhà của bác sĩ Chandool.


Bác sĩ Chandool đang tổ chức một buổi satsangha cùng với Thánh nhân Sant Kesavadas đến từ Ấn Độ, đang ở tại nhà ông ấy. Trên bục nơi Sant Kesavadas ngồi, tôi nhìn thấy một bức ảnh nhỏ của một vị thánh khác. Tôi không biết Ngài là ai, nhưng tôi cứ nhìn chăm chăm vào bức ảnh đó suốt buổi satsangha.


Cuối buổi, mọi người đứng dậy và bắt đầu thực hiện lễ aarti. Tôi không biết phải làm gì vì chưa từng tham gia lễ này trước đó. Tôi băn khoăn không biết có nên tham gia không. Mukunda nói, “Nếu em muốn thì cứ lên.” Tôi không mặc đồ truyền thống nên hơi ngần ngại. Tuy nhiên, cảm giác bị cuốn hút quá mạnh. Cuối cùng tôi cũng bước lên và âm thầm xin Ngài ban phước lành. Nhưng lúc đó, tôi không hề nhìn Sant Kesavadas; đến bây giờ tôi vẫn không nhớ mặt ông ấy. Tôi chỉ mãi nhìn bức ảnh đó. Sau này tôi mới biết đó là ảnh của Sri Swamiji.


Sau một buổi satsangha khác tại nhà bác sĩ Chandool, Mukunda nói chuyện với bạn bè về Guru Tatwa, có người nhắc đến Sri Sathya Sai Baba v.v... Tôi nhận ra rằng tất cả họ đều có một vị Guru. Mukunda nói với tôi rằng Guru là một người thầy tâm linh, và một ý nghĩ bật ra trong đầu tôi: “Ai là Guru của mình?” Suy nghĩ đó khiến tôi băn khoăn suốt hai tuần, đến mức tôi không thể nghĩ đến điều gì khác!


Tôi vẫn đến trường giảng dạy như bình thường. Tôi sống với cha mẹ, nhưng suy nghĩ ấy cứ hiện hữu: “Ai là Guru của mình?” Nó khiến tôi mất ăn mất ngủ. Rồi sau đó, tôi bắt đầu có hứng thú với Thần Ganesha. Mukunda mua cho tôi một bức ảnh của Thần Ganesha, tôi để trong nhà và bắt đầu quan tâm đến việc thực hành như thắp đèn dầu v.v... Bố mẹ tôi thấy điều này rất kỳ lạ vì chúng tôi không theo đạo Hindu. Bản thân tôi cũng không hiểu nổi.


Sau đó, chúng tôi tham gia một buổi satsangha tại nhà một tín đồ ở Arima. Ở phía trên cửa chính có một bức ảnh đen trắng gương mặt của Sri Swamiji. Khi nhìn thấy bức ảnh đó, tôi biết đó là Ngài, mặc dù tôi vẫn chưa biết nhiều về Ngài. Rồi sau đó, bất kể tôi đi đâu, tôi cũng thấy gương mặt đó, luôn cao hơn tôi một chút và nhìn xuống tôi.


Tôi bắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên. Tôi nghĩ, “Chuyện gì vậy? Ai vậy? Tôi không biết ông là ai, tôi cũng không biết liệu mình có muốn biết không, và tôi không hiểu gì cả.” Nhưng điều đó cứ ám ảnh tôi, trong khi cùng lúc tôi lại thấy mình đang dần có tình cảm với Mukunda. Hai chuyện xảy ra cùng lúc: tôi tự hỏi tình cảm với Mukunda sẽ đi về đâu, và điều giống như thị kiến này là gì. Tôi không có khả năng đặc biệt nào, chưa từng thấy điều gì kỳ lạ, nhưng đây giống như một thị kiến thật sự. Không phải là mơ, không phải là suy nghĩ – mà là tôi thật sự thấy khuôn mặt ấy. Ở khắp nơi, Ngài như đang theo dõi tôi.


Lúc ấy, tôi là một người theo đạo Thiên Chúa, có treo ảnh Chúa Jesus trong phòng ngủ. Một đêm, tôi không chịu nổi nữa và bắt đầu cầu nguyện với Chúa Jesus rằng: “Nếu người này không phải dành cho con (ý chỉ Mukunda), xin hãy để anh ấy rời đi. Còn khuôn mặt này, con không biết vị Swami đó là ai, nhưng nếu không dành cho con thì xin hãy buông tha con. Con không biết gì cả.” Và ngay đêm đó, tôi đã có một thị kiến...



Đêm hôm đó, trong lúc đang ngủ, tôi cảm nhận được một sự hiện diện thiên thần lạ lùng và nhìn thấy một hình bóng thánh thiện, một người mặc áo trắng giơ tay lên như ra hiệu bảo tôi “Đừng sợ.” Thật ra, Ngài – người mà tôi nghĩ là thiên thần – đã nói với tôi mà không cần thốt ra lời: “Đừng sợ!” Tôi tỉnh dậy với cảm giác như đang bay lơ lửng và vô cùng hạnh phúc. Tôi cảm nhận rằng tình bạn của tôi với Mukunda đã được ban phước, và tôi không cần phải sợ hãi nữa. Năm 1980, khi tôi đến thăm Sri Swamiji tại Hoa Kỳ, tôi xác nhận với Ngài rằng chính Ngài đã đến với tôi và nói “Đừng sợ!” Ngài cũng nói rằng Ngài đã thử thách tôi rất nghiêm khắc thông qua những người thân thiết nhất, vì họ không hiểu tại sao tôi lại phải đi theo vị Guru này.


Sau sự kiện đó, tôi bắt đầu quan tâm hơn đến Ngài và hoàn toàn bị cuốn hút bởi giọng hát của Ngài. Mỗi ngày tôi đắm mình trong tiếng hát ngây ngất của Ngài, và sau một thời gian, tôi cảm thấy không thể sống nếu không nghe giọng Ngài. Chúng tôi chỉ có một hoặc hai băng cassette và cứ nghe đi nghe lại. Với sự khuyến khích của Mukunda, tôi đã viết thư cho Ngài để xin Ngài hướng dẫn. Tôi nói với Ngài rằng tôi không biết gì cả, nhưng tôi muốn tìm kiếm chân lý và Thượng Đế. Ngài đã hồi âm rằng Ngài sẽ hướng dẫn tôi, và đó là cách tôi bắt đầu xem Ngài như Guru của mình. Tôi cũng bắt đầu đọc về các Guru và các vị thánh khác.


Năm 1980, bốn năm sau đó, Đức Thánh Tôn dự kiến sẽ đến thăm Hoa Kỳ. Chúng tôi đã gửi một bức điện xin phép được Darshan và phụng sự Ngài tại đó. Ngài trả lời: “Được, hãy phụng sự Swamiji tại Hoa Kỳ.” Tôi đã có Darshan đầu tiên với Ngài bằng xương bằng thịt, tại Connecticut, Hoa Kỳ. Ramana John Laird đã dẫn Mukunda và tôi đến gặp Ngài, lúc đó đang ngồi trong phòng khách. Sri Swamiji chắp hai tay như thể nói “Namaste,” và nói: “Đây là điều mà Guru làm. Ngài kết nối linh hồn cá nhân và Thượng Đế làm một.” Sau đó, Ngài tụng một vài câu sloka trong Guru Gita cho chúng tôi nghe. Tôi cảm thấy cuộc gặp này đã làm thay đổi cuộc đời mình. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy như lần đầu tiên biết yêu, nhưng còn hơn thế nữa, và hoàn toàn không mang tính thể xác. Ngài nói với chúng tôi: “Hãy kính trọng tất cả các Guru nhưng chỉ theo một vị thôi... Luôn nhớ rằng các con chỉ là công cụ, và hãy đi theo, đi theo, cứ đi theo…”



Sri Swamiji đã mang lại cho đời sống cá nhân của tôi một sự ổn định; tôi không thể rời xa Ngài. Đôi khi tôi chỉ biết cầu xin Ngài đừng để tôi rời xa Ngài và cũng đừng bao giờ rời xa tôi. Qua nhiều năm, tôi cảm thấy Ngài thật sự đã giúp tôi không quá xúc động, vì tôi là người quá nhạy cảm và điều đó không tốt cho sức khỏe của tôi. Sự hiện diện của Sri Swamiji đã nâng cao sự tự tin trong tôi.


Tôi biết rằng Sri Swamiji đã thật sự ban phước cho gia đình tôi và ban cho chúng tôi những đứa con tốt. Sau một thời gian, tôi đã học được rằng lo lắng là vô ích, vì thật sự Ngài mới là người điều khiển tất cả – không phải tôi; và người khác cũng không điều khiển được. Thật là yên lòng khi có một người đầy năng lực như Swamiji – người có thể thấy được tương lai, quá khứ, hiện tại và chăm sóc cho chúng ta – và đó là điều mà tôi cảm nhận rất mạnh mẽ: rằng Sri Swamiji luôn ở đó để chăm sóc cho tất cả chúng ta và hướng dẫn chúng ta trên mọi phương diện, nhất là trên hành trình tìm về bản thể thật sự của chính mình.


Một điều khác mà Sri Swamiji đã dạy chúng tôi đó là sự quy phục (surrender). Nếu Ngài bảo chúng tôi làm điều gì đó mà chúng tôi không thích, thì chúng tôi vẫn cố gắng làm theo. Có lần Mukunda không hoàn toàn đồng ý với điều Sri Swamiji nói. Tôi nhận ra rằng tiến trình đó đang kéo dài quá lâu. Mặc dù có thể làm anh ấy giận, tôi vẫn nói: “Anh phải làm theo lời Swamiji. Nếu Ngài bảo làm ngay bây giờ, thì đừng đợi đến ngày mai – hãy làm ngay bây giờ, tại sao lại chần chừ?” Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Sri Swamiji ôm tôi, và tôi biết đó là vì lời khuyên mà tôi đã dành cho Mukunda.


Một điều khác mà tôi đã học được qua nhiều năm – vì tôi không sinh ra là người theo đạo Hindu – nên việc xem chồng như là Guru ban đầu là điều rất lạ lẫm đối với tôi, và chúng tôi thường xuyên mâu thuẫn. Tôi cảm thấy đôi khi mình phải đứng lên và nói điều gì đó, vì có những lúc anh ấy có thể không hành động theo cách mà tôi mong muốn.


Sri Swamiji đã thay đổi tôi và vẫn đang tiếp tục thay đổi tôi. Tôi đã học được rằng không phải lúc nào cũng cần phải đúng, mà phải biết khiêm tốn; chiến thắng bản thân là một điều vĩ đại – và đó là một trong những bài học quan trọng nhất mà Ngài đã dạy tôi. Sau một thời gian, tôi hiểu rằng điều quan trọng không phải là chuyện buồn phiền mà là luôn tìm thấy Sri Swamiji bên trong mình, bất kể xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Một điều nữa mà Ngài đang dạy tôi là nhìn thấy điều tốt đẹp trong mọi người. Bản chất tôi là người rất hay chỉ trích, vì tôi được đào tạo để phân tích và phê bình – đó là lĩnh vực chuyên môn của tôi: ngôn ngữ và văn chương.


Qua nhiều năm, Sri Swamiji đã dạy tôi rằng việc tìm lỗi của người khác không quan trọng về lâu dài – vì Thượng Đế hiện diện trong tất cả mọi người. Chúng ta phải cố gắng nhìn thấy Guru trong tất cả mọi người, và trong mọi hoàn cảnh – dù tốt hay xấu. Mọi việc tôi làm, tôi nên làm như thể đang làm cho Ngài. Nếu tôi đang rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, tôi phải xem đó là nhà của Ngài. Tôi đang cố gắng làm được điều đó. Từ từ, Ngài đang thay đổi tôi, giúp tôi trở nên bình an hơn! Điều đó chỉ có thể xảy ra nhờ Ân Sủng của Ngài.


Năm 1982, chúng tôi đến Ấn Độ để tham dự lễ Navaratri và trong thời gian đó, Sri Swamiji đã đưa chúng tôi đi xem một bức tượng của đạo Jain. Chúng tôi đi bằng hai chiếc xe, và trên đường đi, Sri Swamiji yêu cầu tài xế của chúng tôi đổi chỗ để Ngài tự lái. Ngài lái xe rất nhanh, trên những con đường gập ghềnh, khiến chúng tôi phải bám chặt vào ghế. Tôi nói: “Swamiji, Ngài đang đi quá nhanh đấy!” Nhưng Ngài chỉ cười lớn, tận hưởng hành trình và nói: “Đừng lo, Ta đang ở đây, Ta đang lái.”

Khi nhìn lại, tôi nhận ra đó là một biểu tượng rất quan trọng – bởi vì Ngài là người lái chiếc xe cuộc đời của chúng tôi; Ngài là người đánh xe. Chúng tôi không phải là người điều khiển, và ngay cả trong những thời điểm gian nan nhất, Ngài vẫn kiểm soát tất cả, nên chúng tôi không cần lo lắng gì cả. Bây giờ, tôi cảm thấy rằng tôi đang sống để phụng sự Sri Appaji.


Ngài đã cứu tôi khỏi một tai nạn kinh hoàng vào năm 1991 và ban cho tôi một “cuộc đời mới”. Chính Ngài đã nói với tôi điều đó. Kể từ lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi thuộc về Ngài – và tôi yêu điều đó, vì vậy tôi cố gắng gắn bó với Ngài hơn cả với gia đình mình. Thực ra, cả gia đình tôi đều thuộc về Ngài. Ngài đã nhiều lần cứu từng người trong chúng tôi khỏi những tình huống nguy hiểm đến tính mạng!

Trước khi tai nạn xảy ra, tôi đã mơ thấy sẽ có tai nạn và trong giấc mơ đó, Sri Swamiji nói với tôi: “Đừng lo, Ta sẽ chăm sóc con.” Và đúng như vậy! Tôi hồi phục trong khoảng ba tháng từ một chấn thương đáng lẽ phải mất ba năm để lành...


Khi đứa con trai thứ hai của chúng tôi, Srichitta, chỉ mới vài tháng tuổi, bé thường bị co cứng và tím tái. Việc này xảy ra đột ngột khi bé đang bú sữa, và điều đó thực sự rất đáng sợ. Chúng tôi gọi điện cho Sri Swamiji, lúc đó Ngài đang ở Malaysia, và Ngài nói: “Không sao đâu. Đừng lo lắng.”

Khi chuyện đó xảy ra thêm vài lần nữa, chúng tôi lại gọi điện cho Ngài, và Ngài nói: “Không có gì đáng lo cả. Nhưng nếu các con muốn, hãy đưa bé đến bác sĩ giỏi nhất.” Chúng tôi do dự, nhưng những người bạn chứng kiến, dù không phải là tín đồ, cũng thấy lo sợ và khuyên chúng tôi nên đưa bé đi khám. Các bác sĩ đã làm mọi xét nghiệm có thể, nhưng sau bốn ngày trong bệnh viện, họ không tìm thấy điều gì bất thường.

Tôi thì kiệt sức và căng thẳng vì phải ngủ trên ghế trong bệnh viện, nên tôi nói: “Swamiji là bác sĩ giỏi nhất. Tôi sẽ đưa bé về nhà.” Sau khoảng ba tuần, những triệu chứng đó dần biến mất.

Năm sau, khi ở Thụy Sĩ, Sri Swamiji nói với Mukunda: “Ta đã phải chiến đấu với các hành tinh để cứu nó.” Lúc đó chúng tôi không hiểu điều đó có nghĩa gì, nhưng bây giờ trong lòng tôi cảm nhận rằng Ngài cũng là bậc thầy của các vì sao và hành tinh.

Tôi nhận ra rằng đôi khi Ngài đặt chúng tôi vào những tình huống nhất định, ngay cả khi chúng tôi đang thực hiện seva (phụng sự), chỉ để giúp chúng tôi hóa giải một phần nghiệp quả – nhưng trong thời gian ngắn và dưới sự che chở của Ngài. Babaji từng nói với chúng tôi rằng Sadguru giống như một chất xúc tác, Ngài làm cho nghiệp của đệ tử diễn ra nhanh hơn, nhưng đồng thời ban cho họ sức mạnh để chịu đựng hoặc vượt qua nó, thường là theo những cách bất ngờ hoặc không tưởng. Và tôi thấy điều đó xảy ra mọi lúc trong cuộc sống hàng ngày của tôi. “Hãy mong đợi điều không ngờ tới.”

Đôi khi làm seva không dễ dàng, nhưng tôi cũng không muốn chọn con đường nào khác. Sri Swamiji biết rõ điều gì là tốt nhất, và bằng cách chuyển tôi từ seva này sang seva khác, Ngài đảm bảo rằng tôi không bị dính mắc vào công việc seva nào cả. Đôi khi tôi có điều gì đó cần học từ seva đó. Đối với tôi, phụng sự Ngài chính là sadhana (thực hành tâm linh) và là ananda – niềm hạnh phúc thiêng liêng!


Năm 1991, khi chúng tôi trở về từ Ấn Độ, chồng tôi bắt đầu sửa sang lại nhà của mẹ chồng với ý định sẽ chuyển đến sống cùng và chăm sóc bà. Khoảng sáu tháng sau, Mukunda, ba đứa con và tôi chuyển đến đó, dù lúc đó anh ấy vẫn còn một vài hạng mục chưa hoàn thành trong ngôi nhà. Anh ấy đã phạm một sai lầm lớn – anh không xin ý kiến của Sri Swamiji trước khi chuyển đến. Anh ấy nghĩ đó là điều đúng đắn phải làm vì mẹ già, sống một mình và ngày càng cần sự giúp đỡ, trong khi chúng tôi sống khá xa. Tuy nhiên, nhìn lại thì chúng tôi hiểu ra rằng trong những quyết định quan trọng, nhất định phải hỏi Sri Swamiji!


Trong khoảng năm năm, chúng tôi sống ở đó khá yên bình và hạnh phúc. Anh chị em của chồng tôi rất vui vì chúng tôi đang chăm sóc mẹ của họ, bởi vì họ không thể làm việc đó vì nhiều lý do khác nhau. Lúc ấy, ngôi nhà cũng đã thuộc quyền sở hữu hợp pháp của chúng tôi. Rồi chồng tôi lại mắc sai lầm thứ hai – anh ấy sửa sang thêm một phần đất bên cạnh và bắt đầu cho thuê. Trước đó, Sri Appaji đã bảo Mukunda “hãy làm chậm lại”, nhưng anh ấy đã phớt lờ hoặc quên lời khuyên đó.


Đột nhiên, gia đình anh ấy – kể cả mẹ anh – trở mặt với chúng tôi. Tình hình trở nên căng thẳng và gia đình tôi không thể sống trong yên ổn. Họ không còn muốn chúng tôi ở đó nữa. Các con thì hoang mang và tổn thương, và chúng tôi cũng vậy! Chúng tôi đã cố gắng nói chuyện với tất cả các thành viên trong gia đình Mukunda để cùng nhau sống hòa thuận, nhưng không thành công. Mỗi ngày trở về nhà là một nỗi sợ hãi – không biết điều gì sẽ chờ đợi chúng tôi. Họ ngày càng tỏ ra hung hãn và đe dọa một cách công khai!

Dù Mukunda cố gắng làm họ hài lòng, họ vẫn không chịu hiểu. Làm sao bạn có thể đối đầu với chính mẹ ruột của mình? Tôi chưa từng trải qua sự xáo trộn và mâu thuẫn gia đình lớn đến như vậy, và tôi luôn cầu nguyện Sri Swamiji giúp đỡ! Căng thẳng khiến sức khỏe tôi suy sụp, tôi luôn mệt mỏi và lo lắng!


Một ngày nọ, khi họ bắt đầu đe dọa đến sự an toàn của chúng tôi, trong tuyệt vọng, chúng tôi gọi điện cho Sri Appaji, và Ngài dứt khoát nói: “Đừng sợ.” Sau đó, Ngài chỉ dẫn chúng tôi, và chúng tôi đã làm theo lời Ngài. Thế nhưng, thay vì tình hình được cải thiện, nó lại trở nên tồi tệ hơn, dù lỗi không phải do chúng tôi.


Trong chuyến thăm tiếp theo, Ngài đích thân đến thăm ngôi nhà của chúng tôi và nói với mẹ chồng tôi: “Ta sẽ cho bà điều bà muốn.” Ngài bảo với chúng tôi rằng kể từ khi nhận được cuộc gọi từ chúng tôi, Ngài đã không ngừng nghĩ về chúng tôi và bắt buộc phải đến nhà thăm chúng tôi! Khi có người khuyên Ngài quay lại, Ngài từ chối và nói: “Đệ tử của Ta đang chờ Ta!”

Ngài khuyên chúng tôi rời khỏi đó và thuê nhà ở tạm cho đến khi có thể mua đất và xây nhà gần ngôi đền. Ngài nói: “Nếu Guru bảo con cắt cổ mình, con phải làm ngay, không do dự. Nếu Ngài bảo con xuống địa ngục, con phải vui vẻ đi.”


Chúng tôi đã làm theo lời Ngài. Chúng tôi thuê nhà trong khoảng ba năm, rồi chuyển về sống gần đền – trong bình yên!

Không dễ dàng gì, vì chồng tôi phải làm việc rất vất vả và các con thì hiếm khi được gặp cha. Mukunda kiệt sức, và cả gia đình chúng tôi đều kiệt quệ về mặt cảm xúc. Thế nhưng anh ấy chưa bao giờ ngừng seva cho Guru. Cùng nhau, chúng tôi làm việc để hoàn thành một tập kỷ yếu nhân lễ khánh thành tượng Sri Karya Siddhi Hanuman vào năm 2003. Với ân huệ của Guru, chúng tôi cũng đã góp phần trong việc biên soạn “The Caribbean Story”.

Sri Swamiji đã nói với chúng tôi rằng nghiệp này sắp kết thúc và đây là một bài học về vairagya (sự ly tham, buông bỏ) dành cho chúng tôi. Chúng tôi đã mất nhà cửa và mất đi gia đình, nhưng chúng tôi vẫn còn ân điển của Guru – và đó là điều quan trọng nhất! Sau này, Ngài cũng nói rằng trong Ramayana, Sri Rama đã hoàn toàn làm theo ý muốn của Kaikeyi và cha mình là Dasharatha một cách khiêm nhường và vui vẻ, không hề oán giận họ, hay oán giận Bharath.

Chúng tôi đã hy sinh và làm theo những gì Sri Appaji bảo dù điều đó vô cùng khó khăn. Giờ đây, chúng tôi phải ra đi, bắt đầu lại từ đầu, với ba đứa con nhỏ cần được nuôi dạy, và mức thu nhập thì rất ít ỏi vào thời điểm ấy.


Đây là một trải nghiệm giúp chúng tôi mở mang tầm mắt. Tin đồn lan ra trong giới tín đồ rằng chúng tôi đang gặp vấn đề với gia đình, đặc biệt là với mẹ của Mukunda, và vì thế chúng tôi bị xa lánh.

Chúng tôi nhận ra rằng Kali Yuga (thời kỳ mạt pháp) thực sự là thời đại của cãi vã và mâu thuẫn. Nhưng vì Sri Appaji muốn chúng tôi – đặc biệt là ba đứa trẻ – được sống trong bình yên, nên Ngài đã nhận lấy nghiệp xấu ấy và biến nó thành điều tốt đẹp cho chúng tôi!

Khi làm theo chỉ dẫn của Ngài, chúng tôi cảm nhận được rằng Ngài chính là gia đình và người bạn thật sự của chúng tôi!


Trong khoảng thời gian đó, sức khỏe của tôi bị ảnh hưởng nặng nề, và Mukunda cùng các con cũng bị tổn thương về mặt cảm xúc. Nhiều khi tôi cảm thấy cô lập và giấu kín cảm xúc của mình.

Nhưng Guru thật vĩ đại!

Nhiều lần, chồng tôi và tôi đã tuyệt vọng, không biết làm sao vượt qua về tài chính cũng như tinh thần, không biết liệu có thể hồi phục được hay không – nhưng Ngài luôn chăm sóc chúng tôi, và giải pháp luôn đến đúng lúc.

Ngài ban cho bạn sức mạnh và sự chở che đúng ngay khi bạn cần nhất. Tôi đã học được rằng Ngài là người bạn thật sự duy nhất của chúng tôi – một người bạn thiêng liêng, luôn giúp đỡ kịp thời trong những hoàn cảnh thử thách nhất.

Một Avadhoota thiêng liêng như Ngài chưa từng quay lưng với chúng tôi – những đứa con của Ngài! Chúng tôi không thể nào quên điều đó!


Dù tôi có đạt được Moksha (giải thoát) hay không, điều đó không quan trọng – tôi chỉ mong được phụng sự Ngài trong mỗi lần Ngài tái sinh!

Đối với tôi, Ngài là tất cả các vị thần; từ Ngài tôi nhận được tình yêu, hạnh phúc, an lạc, ân cần, từ bi, che chở, sức mạnh, sự bình yên – tất cả mọi thứ!

Dẫu vậy, tôi vẫn nghĩ mình cần nỗ lực hơn nữa để thể hiện lòng sùng mộ với Ngài.


Ngài hướng dẫn tôi qua một lời dạy đúng lúc trên Puttu Gam, qua một bức ảnh truyền cảm hứng, qua một bài bhajan hay giai điệu âm nhạc của Ngài, hay chỉ một lời động viên từ bạn bè.

Nhưng với tôi, cách tốt nhất là chỉ cần nhớ đến Ngài – trong thinh lặng.

Ngài là Năng lượng Thiêng Liêng Duy Nhất và Bất Biến trong một cuộc đời đầy biến động – dù trong khó khăn hay hạnh phúc.


Tôi có thể diễn tả trải nghiệm của mình với Ngài không? Không thể nào…

Thật vững lòng khi biết rằng Thượng Đế là có thật, và Ngài luôn ở đó vì chúng ta, với hình hài là Appaji – Sri Swamiji!


Jaya Guru Datta






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Dosha là gì? Giải mã 3 thể tạng Vata, Pitta, Kapha theo Ayurveda

Ami cậu bé của các vì sao

Lớp Datta Kriya Yoga buổi tối online cùng Vivy