Câu chuyện thứ 10 - Vang vọng trong tim
Vang vọng trong tim
Michael O’Callaghan, Austin, Texas, USA
Tôi lần đầu gặp Swamiji vào năm 1998 tại Baton Rouge. Những trải nghiệm với Ngài đã truyền cảm hứng để tôi viết một cuốn sách. Sau đây là trích đoạn từ cuốn sách sắp xuất bản đó.
“Khi bạn làm puja cho Ganesh, nó giống như đang gọi điện cho Ganesh vậy,” Radhakrishna nói với cả nhóm. Ngón tay cái và ngón út mũm mĩm của ông đưa từ tai đến miệng. “Bạn đang nói, ‘Chào Ganesh. Con đang nghĩ đến Ngài. Con yêu Ngài rất nhiều. Cảm ơn vì những phước lành. Cảm ơn vì đã loại bỏ mọi chướng ngại trong đời con.’ Vậy nên, hãy có mặt lúc 7 giờ sáng mai khi Swamiji làm puja cho Ganesh.”
Sáng hôm sau tôi thức dậy bởi tiếng rên rỉ từ cô con gái đã trưởng thành, Vera. Khi nhìn sang, rõ ràng là cô ấy đang ngủ say. Những tiếng rên kèm theo cử động quằn quại trên giường. Hẳn cô đang gặp ác mộng. Tôi do dự không muốn đánh thức cô vì sợ làm cô hoảng. Tiếng động dần nhỏ lại và tôi thấy cô nằm yên. Lúc 5:30 sáng, chuông báo thức reo và đánh thức cô dậy.
“Ôi Chúa ơi. Con vừa có một cơn ác mộng kinh khủng.” Vera kể: “Swamiji đang đứng trước mặt con, quanh cổ đeo những bông hoa đỏ nhỏ. Ngài giơ tay ra và mở lồng ngực con. Rồi Ngài xé toang lồng ngực và bắt đầu moi tim con ra. Ngài tách nó ra khỏi các tĩnh mạch và động mạch. Con nói, ‘Swamiji, Ngài đang làm gì vậy? Ngài không thể moi tim con ra. Con không thể sống nếu không có trái tim.’”
Swamiji bật cười. Ngài nhìn con trong chiếc khăn hồng và áo choàng, rồi chỉ cười. Sau đó… thật kinh hoàng… Ngài bắt đầu ăn trái tim con. Ngài cầm lấy trái tim, bỏ vào miệng, ăn nó, và Ngài cười!
Vera nhắm mắt lại và dường như lại thiếp đi. Vài phút sau cô đứng dậy, đi về phía nhà tắm, rồi khựng lại và đổ gục xuống giường, tay ôm lấy ngực. “Con thấy không khỏe,” cô nói. Từ một người như Vera — người luôn xem nhẹ mọi vấn đề thể chất — thì câu đó là một lời nói giảm nói tránh rất lớn.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
“Là tim con,” con tôi nói. “Có gì đó không ổn với tim của con. Huyết áp của con rất thấp.”
Vera từng học y nên biết cách xác định tình trạng khá chính xác. Tôi nắm cổ tay con bé và bắt mạch. Nhịp rất, rất yếu, gần như không nhận ra được. Rồi nó lại yếu hơn và bỏ qua vài nhịp.
“Bố có nên gọi xe cấp cứu không?” tôi hỏi.
“Không ạ,” con tôi đáp.
“Tụt huyết áp, tụt huyết áp,” tôi nghĩ đến tình trạng khẩn cấp, cố gắng nghĩ ra cách xử lý. Đây là tình huống nguy cấp và tôi cần phải làm điều đúng đắn. Những ý nghĩ tồi tệ bắt đầu len lỏi – về việc Vera có thể chết, và tôi phải giải thích với nhân viên khách sạn cũng như cảnh sát rằng tôi không hề sát hại con bé.
Tôi nhìn thấy bình cà phê gần bồn rửa và vụt nghĩ ra một cách can thiệp có thể giúp. Tôi rót một cốc cà phê, pha loãng với nước lạnh.
“Này, uống cà phê này đi. Nó sẽ giúp tăng huyết áp của con,” tôi nói.
Nó uống. Tôi vẫn đặt tay lên cổ tay con bé để kiểm tra mạch. Nhịp đập dần mạnh hơn, và chỉ trong vài phút, tim con gái tôi đã đập mạnh mẽ trở lại.
“Con thấy khá hơn rồi ba ơi,”
Mặt mũi con bé nhẹ nhõm thay vì vẻ mặt tái nhợt như người sắp chết.
Lúc đó đã hơn sáu giờ. Puja sắp bắt đầu bảy giờ. Cảm giác khẩn cấp trỗi dậy. Tôi vội nhảy vào vòi sen và thay một bộ quần áo. Tôi cuốn vội đồ đạc và để hành lý ở cốp sau chiếc xe Saturn màu xanh lá, sẵn sàng đến dự puja. Tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Gần như thở hổn hển, tôi kể cho người bạn và tài xế tên Christopher nghe về Vera.
“Tôi nghĩ nên gọi xe cấp cứu, nhưng sau khi con bé uống một ít cà phê để tăng huyết áp thì nó hoàn toàn trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thật như điên rồ, và mới chỉ sáu giờ ba mươi sáng thôi!”
Anh ấy chất hành lý vào xe, nói:
“Á – ừm, ừ – ừ.”
Christopher là một nhà trị liệu, dùng giọng nhẹ nhàng, không phán xét, thường dành cho những bệnh nhân bán thực bán hư.
Vera bước ra trông đầy thần thái – dáng vẻ khỏe khoắn trong bộ quần áo linen trắng, làn da rám nắng và mái tóc vàng óng. Khi Christopher lái xe đến đền, anh quay sang Vera.
Michael nói,
“Sáng nay đúng là một buổi sáng dữ dội.”
“Ôi Chúa ơi! Em nằm đó với lồng ngực bị xé toang. Swamiji nuốt tim em như rắn nuốt chuột vậy.”
Và Ngài đang cười!
Em hỏi trong cơn hoảng loạn, “Swamiji, Ngài làm gì vậy? Con không thể sống nếu không có trái tim. Ngài vừa để lại cho con một cái thân xác. Con biết làm gì với một cái xác mà không có trái tim chứ?”
Swamiji chỉ cười và bước đi.
“Khi em tỉnh dậy, có gì đó không ổn với tim của em. Em thầm nghĩ, ‘Swamiji, con đang chết. Con không thể dậy nổi. Con không thể đi dự puja sáng nay mất thôi.’”
“Và rồi em nghe tiếng Ngài. Ngài nói, ‘Con sẽ đến. Con phải đến.’”
Giọng Ngài rất nghiêm nghị. Nên em đến. Em không thể tin là giờ mình hoàn toàn ổn.
Khi đang thiền định ở phía trước đại điện trong ngôi đền, em cảm nhận một sự chuyển động rõ rệt – như thể đang chìm xuống tầng sâu hơn của đại dương – và em biết Swamiji đã bước vào phòng.
Em mở mắt và thấy Ngài trên sân khấu, nghiêng người nhìn nghiêng. Khoác y phục màu hồng, ngồi thế hoa sen trước bàn thờ đầy hoa bên dưới mái vòm gỗ điêu khắc. Ngọn lửa từ chiếc đèn dầu đồng trên bàn hầu như không lay động.
Sự hiện diện của Swamiji luôn rất mạnh mẽ, nhưng khi Ngài thực hiện puja, cảm giác thiêng liêng lại càng sâu sắc hơn. Swamiji di chuyển đôi tay chậm rãi theo các thủ ấn. Những câu chú Vệ Đà dường như triệu hồi hàng triệu thiên thần. Mỗi bước di chuyển, bao gồm cả nhịp thở của Ngài, đều có chủ ý và tràn đầy ý nghĩa.
Sau pujas, mọi ánh mắt đều dồn vào Swamiji. Có một sự im lặng chờ đợi khi đám đông đợi Ngài cất tiếng.
Ngài nói:
“Các con phải làm puja để thanh lọc trái tim.
Khi các con làm puja cho Ganesh, Ngài lấy đi tội lỗi của các con và ăn chúng.”
Swamiji làm động tác tay như thể đang ném đậu phộng vào miệng:
“Swaha, swaha.”
“Chỉ thiền là chưa đủ. Con còn phải làm puja trong đời sống hàng ngày. Càng thực hành mỗi ngày như một nghi lễ, con càng đắm chìm trong chính mình.”
Sự hiện diện của Swamiji lại một lần nữa làm em choáng ngợp, và em trôi dạt giữa các tầng nhận thức. Em nhắm mắt lại và lạc vào một không gian vô biên. Emcảm thấy ánh sáng nhẹ tuôn trào từ đỉnh đầu.
“Các con không biết cách làm puja. Nhưng Swamiji biết.
Vậy nên Swamiji lấy trái tim của các con.”
Swamiji duỗi rộng các ngón tay vươn về phía khán giả và làm động tác như thể đang nắm lấy và lôi cái gì đó ra.
“Swamiji lấy trái tim các con,” Ngài nói, rút tay lại,
“và Swamiji ăn nó.”
Lời nói của Ngài vang vọng lại sự cố khẩn cấp của Vera trong khách sạn và kéo tôi trở về mặt đất. Tôi mở mắt bàng hoàng khi tiếp đất, với hình ảnh Vera gặp cơn nguy kịch về tim, và cảnh Swamiji ăn trái tim con gái tôi vào buổi sáng sớm đã làm đảo lộn sự thăng bằng trong tôi.
Những mạch thần kinh trong đầu tôi nổ tan thành các quang tử ánh sáng khi tôi nghe câu:
“Swamiji lấy trái tim các con và ăn nó.”
Tôi cảm thấy mình trôi dạt đến một nơi vượt khỏi mọi ranh giới, nơi mà người chứa đựng và vật được chứa là một. Tôi buông mình theo trải nghiệm siêu việt ấy. (ý ở đây là sự hợp nhất với Thượng Đế bao la mà ta là một phần tử trong Ngài.)
Hình ảnh Swamiji ăn trái tim người, giống như bức tranh Goya về thần Sao Thổ ăn thịt con trai mình, quá hiếm và đặc biệt để có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Swamiji hẳn đã tạo ra trải nghiệm của Vera như một phần hợp nhất với việc Ngài truyền dạy cho đại chúng.
Logic về sự kéo giãn của thời gian, không gian và nhân-quả vượt quá khả năng hiểu biết của tôi – nhưng ở một mức độ nào đó, tôi cảm nhận được sự dạy dỗ ấy, rằng việc Swamiji “ăn trái tim” chúng ta gắn liền với tầm quan trọng của việc thực hành puja hàng ngày.
Swamiji lại tiếp tục nói trong khi tôi trôi nổi trong cõi không thời gian, vẫn còn quá mông lung để tích hợp thực tại nhiệm màu tôi vừa trải qua.
“Hôm nay Swamiji đã lắng nghe lời cầu nguyện của các con.
Trong lễ puja dành cho Ganesh, Swamiji đã nghe rất nhiều lời cầu xin chữa bệnh.
Vậy nên giờ Swamiji sẽ tạo ra loại thuốc đặc biệt.”
Như những chú chim non kêu to hơn khi có thức ăn, những cơn đau từ việc ngồi trên sàn nhiều ngày trở nên rõ rệt hơn vì phấn khích.
Swamiji lấy một vòng hoa hồng trắng phủ trên tay ghế của Ngài, đặt nó lên khay đồng trước mặt. Với những ngón tay mạnh mẽ, Ngài tách những cánh hoa ngà ngọc và xé thành những mảnh nhỏ, thả chúng lên khay bạc trong nhịp điệu chậm rãi mê hoặc.
Như thể đang chịu đựng cơn đau, gương mặt bình thản của Swamiji trở nên căng thẳng. Một làn khói trắng xám bùng lên, che khuất đôi tay và khay của Ngài. Những cánh hoa đã phát nổ. Khuôn mặt Ngài vẫn hướng lên trời, nghiêm nghị và căng đầy. Đôi mắt Ngài nhìn chăm chăm về phía trước.
Khán giả cùng lúc thốt lên đầy kinh ngạc. Tro xám bắt đầu tuôn ra từ tay Ngài.
Thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy. Radhakrishna cầm micro với vẻ đầy hân hoan và nói:
“Ngài Sri Swamiji đang tạo ra vi bút ti – tro thiêng – từ tay của Ngài!”
Radhakrishna nghiêng mặt về phía Swamiji:
“Sri Swamiji vừa chỉnh lời của tôi. Ngài nói rằng đó không phải là vi bút ti, mà là thuốc chữa bệnh,” Radhakrishna nói.
Tôi nhìn chăm chú vào Swamiji giữa đám khói bụi mờ ảo. Ngài trông như đã biến hóa: mãnh liệt nhưng bằng cách nào đó lại như vắng mặt. Ngài như đang hút vào một nguồn năng lượng từ chiều không gian khác.
Swamiji có cùng biểu cảm ấy trong đoạn video tôi từng thấy, nơi Ngài đứng giữa đống lửa. Ngọn lửa bùng lên xung quanh khi Ngài thò tay trần vào lửa và tạo ra một lingam, hòn đá hình bầu dục tượng trưng cho Shiva.
Khi tôi chứng kiến làn tro thiêng chảy ra từ tay Ngài bằng đôi mắt trẻ thơ, tôi cảm thấy mọi tạp uế trong mình như được rửa sạch. Chỉ còn lại một cảm giác trong trắng tuyệt đối.
Swamiji vỗ hai tay lại để tạo thêm tro. Đám mây tro phồng lên, lan rộng ra khỏi chỗ Ngài ngồi. Miệng Vera há hốc như cánh cổng lâu đài được hạ xuống. Sau đó, con bé mô tả lại phản ứng của mình:
“Tro bay ra từ tay Ngài, bay khắp nơi.
Em ngồi gần đến mức có thể cảm nhận vị tro trong miệng mình.
Mọi phần hoài nghi trong em, tất cả những gì từng nghĩ ‘chuyện đó chỉ là cuồng tín, là nhận thức sai lệch của con người’ – đều tan biến.
Em nhìn thấy một Swamiji khác.
Em cảm nhận nỗi sợ và sự kính phục trước sự vĩ đại của Ngài.
Em thấy Thượng Đế ở ngay trước mắt mình.”
Swamiji, người bác sĩ của vũ trụ, dừng tạo dòng tro, rồi trộn các cánh hoa trắng với tro bằng đôi tay màu hạt dẻ. Sau đó, bằng sự buông xả tuyệt đối, Ngài trao chiếc khay cho một người phụ lễ.
“Giờ đây thuốc thiêng này sẽ được chuyền tay nhau.
Hãy chỉ lấy một mảnh nhỏ để ai cũng có phần,” Radhakrishna nói.
Tôi đặt một cánh hoa vào miệng. Dù nó có vị giống như cánh hoa hồng, tôi lại cảm thấy như mình vừa rước lễ thiêng liêng. Những cánh hoa trắng trông như bánh thánh bị bẻ vụn.
Được thêm vào đó là tinh túy của Swamiji. Khi tôi nuốt nó, một cảm giác thiêng liêng tràn ngập khắp người. Tôi cảm thấy biết ơn sâu sắc với Swamiji vì đã đưa dòng năng lượng kỳ diệu ấy vào đời mình — với một sự khẩn thiết mà tôi chưa từng dám mơ tưởng đến.
#BậcChânSưẤnĐộ #HànhTrìnhVềPhươngĐông #HồiKýCủaMộtYogi #KriyaYoga #YogaTâmLinh #SáchTâmLinh #ThứcTỉnhTâmThức #HànhTrìnhNộiTâm #ThiềnĐịnh #MinhSưDẫnĐường #TâmLinhẤnĐộ #YogiVĩĐại #SáchHayVềTâmLinh
Nhận xét
Đăng nhận xét